1
Đức Chúa Trời nhớ đến Nô-ê và mọi loài dã thú cùng mọi loài gia súc ở với ông trong tàu. Đức Chúa Trời khiến một trận gió thổi trên đất, và nước bắt đầu rút.
2
Những nguồn của vực sâu cùng các cửa sổ trên trời được đóng lại, và trời hết mưa.
3
Nước lụt dần dần rút khỏi đất. Sau một trăm năm mươi ngày, nước đã giảm đi đáng kể.
4
Chiếc tàu tấp đậu xuống đất vào ngày mười bảy tháng thứ bảy, trên vùng núi A-ra-rát.
5
Nước tiếp tục rút cho đến tháng mười. Vào ngày một tháng ấy, các đỉnh núi lộ ra.
6
Được bốn mươi ngày, Nô-ê mở cửa sổ trên tàu mà ông đã làm.
7
Ông thả một con quạ, và nó cứ bay tới lui cho đến khi nước khô ráo trên đất.
8
Rồi ông thả một chim bồ câu để biết nước đã rút khỏi mặt đất chưa,
9
nhưng bồ câu chẳng tìm được nơi nào đáp đậu, nên quay trở lại tàu, vì nước vẫn còn bao phủ cả đất. Nô-ê đưa tay ra bắt đem nó vào tàu lại với ông.
10
Ông chờ thêm bảy ngày nữa, rồi thả bồ câu ra khỏi tàu.
11
Đến chiều tối bồ câu lại trở về với ông. Kìa, trong mỏ nó có tha một lá ô-liu mới ngắt. Như vậy, Nô-ê biết rằng nước đã rút bớt khỏi đất.
12
Ông chờ thêm bảy ngày nữa, rồi lại thả chim bồ câu. Bồ câu không trở về với ông.